BÁO ẢNH K28
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

BÁO ẢNH K28

press's family
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Similar topics
Latest topics
» baì của đoàn ngọc anh
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime4/6/2011, 9:55 pm by Dan-gyokuei

» Dang thi Tham
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime3/6/2011, 6:49 pm by thamhoangdang

» 4 bai cuar le thi Huong
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime3/6/2011, 6:45 pm by lehuong

» Bài của Yến Hoa
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime28/5/2011, 4:47 pm by yen hoa

» Vào đây gửi 4 bài cho cô nhé!!!
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime25/5/2011, 9:42 am by Lethuyabc28

» Cuộc thi "Tôi yêu nghề báo"
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime6/4/2011, 8:19 pm by Admin

» Bài thực tế tòa soạn VnExpress
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime29/3/2011, 10:03 pm by Khách viếng thăm

»  Biên tập Sinh viên sôi động kinh doanh hoa ngày 8 - 3
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime13/3/2011, 11:22 pm by Minh Trang

» Biên tập bài : Thanh niên Việt Nam - Trung Quốc gặp gỡ hữu nghị
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime13/3/2011, 10:44 pm by thái báo ảnh k28

Top posters
Admin
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 
dang ro
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 
Dungxinh
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 
Dan-gyokuei
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 
lehuong
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 
thái báo ảnh k28
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 
Lethuyabc28
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 
yen hoa
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 
vankiem86
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 
Minh Trang
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_leftphóng sự : Chú lính chì dũng cảm I_voting_barphóng sự : Chú lính chì dũng cảm Poll_right 

 

 phóng sự : Chú lính chì dũng cảm

Go down 
Tác giảThông điệp
yen hoa




Tổng số bài gửi : 10
Join date : 11/01/2011

phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Empty
Bài gửiTiêu đề: phóng sự : Chú lính chì dũng cảm   phóng sự : Chú lính chì dũng cảm Icon_minitime15/2/2011, 11:54 am

Nằm ở ngõ 10, số nhà 41, đường Giải Phóng, Hà Nội, căn phòng trên gác 2 nhỏ và hẹp chừng như không quay nổi đầu một chiếc xe đạp, không giường, không tủ. Chỉ toàn là sách về công nghệ thông tin, một giàn máy vi tính cho phép nối mạng nhanh nhất. Chủ nhân của nó là Nguyễn Văn Tú, chàng sinh viên năm 3 khoa công nghệ thông tin, ngành công nghệ phần mềm, Đại Học Bách Khoa Hà Nội. Nhưng, không may mắn như bao sinh viên khác, chàng sinh viên quê nghèo Thanh Hoá ấy không lành lặn. Đôi chân khuyết tật bởi chất độc màu da cam, di chứng của chiến tranh mà người cha đã trực tiếp tham gia chiến đấu.

Tôi gặp anh vào một trưa tháng 5, trời Hà Nội nắng như đổ lửa. Trước lúc đến, nói chuyện với anh qua điện thoại, anh cười hề hề, không có gì, em cứ đến đi.
Lúc tôi đến, anh đang hì hục thổi lửa cho cái bếp than tổ ong ngay đầu hồi con hẻm, cách căn phòng thuê đến vài ba nhà, nhìn nhỏ thó trong chiếc sơ mi trắng, mặt lấm lem bụi than. Chẳng biết có phải vì khói hay không mà mắt tôi bỗng nhoè nước, anh cười, nhạt nhoà trong khói. Anh đứng và đi bằng hai đầu gối. Cái nền xi măng xù xì làm anh phải đi cả bằng hai tay.Vậy mà, vẫn không mất đi chất xông xáo của một chủ nhà. Anh dẫn tôi lên phòng. Căn phòng tít trên gác hai, cầu thang gỗ ọp ẹp, xoắn lựơn. Đi lên thấy rùnh rình. Anh bám lấy từng bậc gỗ, đu mình lên, cứ thế đến tận phòng. Thấy tôi đứng lặng, anh cười, có gì đâu, mình quen rồi, chỉ là mấy bậc cầu thang thôi mà.

Phải nói là anh giỏi, không đơn thuần là leo mấy bậc cầu thang bằng hai đầu gối. Anh giỏi bởi anh là người tật nguyền mà không hề sống trong suy nghĩ của một người tật nguyền. Và chính điều đó đã làm tôi cảm mến anh ngay từ lần đầu tiếp xúc.
Anh là kết quả của mối tình giữa anh bộ đội Cụ Hồ với cô nữ thanh niên xung phong cùng quê Yên Định, Thanh Hoá. Khi mang thai anh, cả gia đình ai cũng háo hức, dù gì cũng là cháu đức tôn. Nhưng ngày anh chào đời cũng là ngày mọi người biết rằng cha anh đã nhiễm chất độc màu da cam trong những lần băng rừng Trường Sơn. Anh sinh ra với đôi chân teo tóp, quằn kèo. Nhìn con trai với khuôn mặt thiên thần mà cha mẹ anh quặn thắt. Đôi chân tí xíu cứ lớn lên từng ngày, từng ngày dò dẫm , thay bằng học đi thì anh lại học bò, suốt ngày bò. Đó là chuyện những ngày bé tẹo mà anh nghe mẹ kể lại. Rồi, khi anh đi học, cha mẹ lại thay phiên nhau đưa đón. Những ngày đầu, anh chỉ khóc, khóc vì sợ hãi, khóc vì ánh mắt vô tình của trẻ thơ. Tuổi thơ của anh là những chuỗi ngày một mình, thơ thẩn với những cuốn sách, những câu chuyện thần tiên mà trong giấc mơ, anh thấy mình là chú lính chì dũng cảm. Anh yêu những cơn mưa rào đầu hạ. Tôi cười, nói anh lãng mạn.

Mưa sẽ xoá nhoà ranh giới giữa nắng và những cơn dông. Chẳng biết phải thế không, tôi cứ đồng tình với anh như thế. Giờ đây, mưa luôn mang theo cả kí ức ngày xưa với chàng lính chì ước ao được tắm mưa, được chạy trong mưa và vẫy vùng thoả thích. Khi cha mẹ đi làm hết, chỉ mình anh ở nhà thì đó có lẽ là cả thế giới để kiếm tìm

Rồi anh thi Đại Học. Yêu thích công nghệ thông tin, ham muốn được khám phá và cống hiến, anh đã nộp hồ sơ vào khoa công nghệ thông tin của trường Đại Học Bách Khoa Hà Nội. Rồi anh đỗ, anh đi học Đại Học, dễ dàng, tưởng chừng như một điều hiển nhiên, đáng được của bù đắp. Cha mẹ lo anh xa nhà, lại không lành lặn như người ta, anh sẽ sống, sẽ chăm sóc bản thân và học hành thế nào. Mẹ anh cách vài tháng lại tất tảo vượt hơn 200 cây số lên thăm anh, chỉ để nhìn thấy anh đang khoẻ mạnh, rắn giỏi. Anh kể, những ngày đầu xa nhà lên Hà Nội học Đại học, anh vẫn mang cảm giác của thuở bắt đầu học con chữ. Sống trong một môi trường mới, cuộc sống thị thành ào ào đua chen, chẳng ai là người thân thích bên cạnh nâng mình lúc ngã hay đơn thuần là giúp mình sang đường. Anh sợ và hoang mang. Nhưng niềm khát hiểu biết, khát được vượt lên chính mình, được sống như những người bình thường đã khiến anh mạnh mẽ, bản lĩnh.

Tôi vẫn thường cho rằng, niềm tin đánh cắp mọi sự âu sầu, ủ não. Có lẽ điều đó đúng với anh, một người chỉ sống với niềm tin và cố gắng. Bách Khoa là một trường ĐH lớn của nước ta, đào tạo đội ngũ kĩ sư, cán bộ giỏi trong các lĩnh vực về hóa chất, công nghệ. Chính vì thế, cũng giống như tâm lý của đa phần các bạn sinh viên, đỗ vào trường đã là gian nan, nhưng để theo được nó, theo đúng ngành mình đam mê thì còn là nỗi ám ảnh. Anh cũng sợ điều đó. Nhưng rồi, càng học, càng thấy thích, càng thấy mình bị cuốn vào nó, cuốn vào những con số, những phần mền, những mã hoá để rồi, năm nào cũng đứng đầu lớp.

Là đúng khi nói sinh viên mơ mộng. Ai là sinh viên mà chẳng đôi lần nhắm mắt cười thầm. Anh cũng mơ mộng, cũng chạnh lòng trước một sắc áo qua, cũng thẩn thơ ngắm một nụ cười. Anh kể với tôi, đôi lần anh ước được trêu đùa một cô gái, mà không dám. Tôi nói anh hiền quá, nhát quá. Rồi anh kể, đôi lần, anh ước được đi chơi xa với bạn bè, được hoà mình vào một trấn bóng đá mà anh là chàng tiền vệ dù biết là không thể.
Tôi hỏi anh, có bao giờ anh thấy tủi cho mình không? Anh nói, chỉ tủi khi mình không thể cống hiến hết sức trẻ, không thể khoác màu áo xanh lên rùng sâu với bản với làng để nghe i a đọc chữ. Tôi thắc mắc, anh không thấy tủi bởi mình là người tật nguyền chịu nhiều khó khăn trong cụôc sống ư? Anh cười, nụ cười vẫn nhạt nhoà, “dù là người tật nguyền nhưng mình được xã hội giúp đỡ, bạn bè quan tâm, ai cũng tốt với mình thì việc gì mình phải tủi. Cái nhìn của xã hội với người tật nguyền giờ đây đã thân thiện rất nhiều. Khó khăn trong cuộc sống chỉ là đôi chút thôi. Như khi mình chạy xe lăn qua đường thì nhiều khi cần người đẩy sang. Còn tất cả mọi việc trong sinh hoạt, mình đều làm đựơc”.

Nhìn ánh mắt anh kể về dự định tương lai sau này ra trường của mình, tôi hiểu anh đang hạnh phúc. Bởi hạnh phúc là gì nếu không phải là được sống với chính mình, sống bằng chính mình. Anh sẽ mở một công ty, viết những phần mềm mạng. Tôi tò mò, không biết công ty sẽ tên gì nhỉ, anh cười, chưa nghĩ ra....

Ở đời, người ta có nhiều điều để chối bỏ. Và đôi khi, chối bỏ lại không phải là một điều xấu. Chối bỏ cái ác, chối bỏ cái thiệt thòi. Để được thiện, để được đủ đầy. Như anh, chối bỏ khuyết để được tròn. Anh không nghĩ mình tật nguyền, mà chỉ nghĩ mình đang hoàn thiện bản thân. Hình ảnh chú lính chì dũng cảm dám đương đầu với sóng gió đại dương ám ảnh tôi trong suốt chặng đường về. Đúng, anh là chàng lính chì dũng cảm....
Về Đầu Trang Go down
 
phóng sự : Chú lính chì dũng cảm
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» ...Tuần 3...
» Phản biện bài: Hành trình đi Hải Phòng trên đầu máy D19E-909

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
BÁO ẢNH K28 :: NỘI DUNG-
Chuyển đến