Khẩu hiệu trên thường được treo trang trọng tại khắp các trường học trên cả nước, song việc triển khai, áp dụng nó thì không được hiệu quả cho lắm.
Để làm rõ khẩu hiệu đó trước hết, chúng ta có thể hiểu lễ là chuẩn mực đạo đức, là khuôn mẫu cho mọi hành động của cá nhân và các tầng lớp trong xã hội. Lễ là bộ phận của văn: lễ là gốc, văn là ngọn, lễ quyết định văn, văn tác động trở lại với lễ. Trong lễ phải có văn, trong văn phải có lễ. Có thể nói, lễ và văn là hai mặt của một vấn đề mà mỗi người chúng ta cần phải thực hiện.
Con người ta sinh ra, những nhu cầu căn bản nhất bao giờ cũng bắt đầu bằng ăn uống, ở, mặc, đi lại, nói năng, giao tiếp… Cho nên cái trước tiên mà con người phải học chính là học ăn, học nói, học gói, học mở… ấy là một phần của học lễ. Sau đó, mới đến học văn là để có kiến thức văn hoá, có trí tuệ cho con người. Mặt khác, lễ luôn luôn được coi trọng hơn văn, bởi lẽ Lễ là đức hạnh, là gốc, nên đứng trước, học trước; Văn là tài trí, là ngọn, nên đứng sau, học sau. Lễ tạo cho con người biết phân biệt trên dưới, vai trò và địa vị của mình trong xã hội.
Thế nhưng, trong xã hội ngày nay, càng văn minh, càng hiện đại thì còn người lại dường như ít đạo đức, ít quan tâm đến nhau. Học nhiều không có nghĩa là có đạo đức, có văn hóa. Tri thức rất cần cho phát triển nhân loại nhưng nếu thiếu đạo đức thì nhân loại sẽ không thể tồn tại được tại được.
Hiện nay, trên các diễn đàn, các blog thường xảy ra nhiều hiện tượng làm băng hoại đạo đức của con người, nó được thể hiện ở cách xưng hô, ở các hành vi ứng xử giữa người với người trong xã hội.
Và khi những làn sóng vǎn minh đang đổ ập vào nước ta trong thời mở cửa, đề cao quan niệm giáo dục đứng đắn của người xưa là cách thiết thực để kìm hãm những mặt tác hại từ những nước đã phát triển đối với nền văn hóa giáo dục của nước ta. Khẩu hiệu “Tiên học lễ hậu học văn” một lần nữa nhắc nhở mỗi người chúng ta cần phải có sự hiểu biết sâu rộng và phong phú hơn nền văn hóa, giáo dục của nước nhà.