Xóm nước đen :
Những đứa trẻ…thất học!
Lòng vòng một hồi sau khi đi qua khu chợ rau quả Long Biên, mùi rác rưởi, mùi cá tanh xộc thẳng vào cánh mũi, hỏi thăm bác bán hàng nước, chúng tôi mò mẫm đi qua một loạt các dãy nhà cấp 4 lụp xụp. Từ ngõ nhà này xiên qua nhà khác như một ma trận, cuối cùng cả đoàn cũng đến được nơi mình cần. Trước mắt chúng tôi là khoảng chục ngôi nhà thuyền thuộc tổ 7 cụm 2 phường Phúc Xá – Quận Ba Đình đang đậu san sát, thấp tè trên làn nước đen ngòm, bẩn thỉu. Nơi đây có những đứa trẻ nghèo ham học nhưng vì hoàn cảnh mà …
Cuộc sống bấp bênh như chiếc nhà nổi.
Tiếp chuyện với chúng tôi là bác tổ trưởng Nguyễn Đình Minh ( 66 tuổi) – người đã trải qua gần 20 năm sống ở khu vực này cho biết, cả xóm có 13 hộ gia đình ở các địa phương Hà Nội, Hưng Yên, Nghệ An, Thanh Hóa… Họ đều có hoàn cảnh hết sức khó khăn, đều tha phương cầu thực rồi “dạt” đến bãi nổi ven con sông Hồng. Nhờ sự quan tâm của phường và các cấp lãnh đạo mà các hộ được cư trú, làm ăn, sinh sôi nảy nở trên địa bàn này. Các hộ gia đình chủ yếu sống vào nghề trồng trọt, gánh thuê, thu nhặt phế liệu… nên thu nhập khá bấp bênh. Ngày rằm, mùng một thì có thể kiếm được 80 – 100 ngàn/ngày nhưng những ngày bình thường thì chỉ được 20 – 30 ngàn hôm mưa gió thì chịu chết không kiếm nổi bát gạo mà ăn. Vì thế lũ trẻ con ở đây, bố mẹ chúng nó mặc kệ việc học hành. Bởi cơm không có mà ăn thì đi học làm gì cho mất công mất buổi, ở nhà trông em, hay đi làm còn hơn. Trong hơn 10 đứa trong độ tuổi đi học thì có 3 đứa còn được cắp sách đến trường. Còn lại những đứa khác thì nghỉ hẳn ở nhà, không học hành gì cả. Đứa nào lớn, có tí sức thì đi gánh hàng thuê, gánh nước. Đứa nào nhỏ thì trông nhà, trông em, làm việc vặt hộ bố mẹ đi làm kiếm cơm.
Rời nhà ông tổ trưởng, chúng tôi men theo con đường đất ven sông, qua một rặng chuối già đến tiếp cận với chiếc thuyền bé tí tẹo, nằm riêng lẻ bên con nước. Chị Hân (27 tuổi, quê Hưng Yên) niềm nở mời chúng tôi lên thuyền. Chị rót nước mời, và tâm sự : nhà tôi chỉ có một thằng cu, cháu được 6 tuổi nhưng cũng không cho cháu đi học được. Vì chồng tôi là xe ôm, tôi chỉ ở nhà trông cháu thu nhập mỗi ngày chẳng đủ ăn. Cũng muốn cho nó đi học cùng bạn cùng bè nhưng ngặt nỗi nhà không có tiền. Nhiều khi tôi cũng ngẹn ngào vì phận làm cha mẹ mà không lo cho con cái được ăn mặc, học hành tử tế. Chẳng biết lớn lên, nó có thể làm được việc gì trong khi chữ nghĩa không có..!!
Khát chữ.
Những khuôn mặt lem luốc vì bẩn, quần áo rách, vá lỗ chỗ nhưng ánh mắt sáng, ngây thơ đang chơi đùa bên đống lửa bập bùng cháy trong ngày lạnh giá. Hỏi ra mới biết chúng đang nướng ngô, cái Tũn ( con chị Diệp anh Hòa, 7 tuổi), e dè ngượng nghịu trả lời : hôm nay lạnh, bố mẹ cháu cho cháu nghỉ học. Cháu vẫn may mắn hơn mấy đứa kia, vì cháu cũng được đi học. Buổi sáng cháu học ở trường 19/5, chiều cháu đi ăn xin, kiếm tiền giúp bố mẹ.
Bé Tũn : Cháu vẫn còn được đi học.
Cháu kể mỗi buổi đi ăn xin kiếm được 15, 20 ngàn, hôm ít nhất cũng được 7, 8 ngàn. Với số tiền ít ỏi đấy, cháu đưa cả cho mẹ mua thức ăn, còn thừa đồng nào thì mua vở, mua bút cho cháu đi học. Cháu thích đi học lắm, ở trường cháu được học hát, được học vẽ, làm tính rất là vui. Cứ hôm nào bố mẹ bắt ở nhà là cháu buồn hẳn đi. Chị Diệp cũng rơm rớm : bố cái Tũn thì bị bệnh gan nằm bẹp ở nhà, mọi công việc đồng áng, chợ búa dồn hết lên vai tôi. Anh ấy chỉ giúp cơm nước chứ làm việc nặng là nằm thở không ra hơi. Cái Tũn là con lớn, còn thằng em 4 tuổi nữa. Nhà tôi cũng cố gắng lắm cho cháu theo học tiểu học. Những hôm nào bận quá, không nỡ muốn nó tủi thân nhưng biết làm thế nào được, đành phải nghỉ học để trông em. Cái Tũn nó ngoan, chăm chỉ, lúc rảnh là lôi sách vở ra học, đọc ê a vang cả nhà. Giá như chồng tôi khỏe mạnh thì việc ăn học của nó cũng không cám cảnh thế này. Chả biết thằng cu em có được đi học không khi mà kinh tế ngày càng eo hẹp.
Mong ước.
Thằng Tân (6 tuổi) ngước mắt trong veo bảo cháu mong có nhiều tiền để được có thể đi học. Bố cháu mất sớm, nhà còn hai mẹ con cháu nên cháu cũng phải đi theo mẹ bán rau ở chợ Long Biên. Cái Tũn cười toét miệng : cháu rất thích vẽ. Ở lớp cô giáo bảo cháu có năng khiếu, cháu được nhiều điểm 9, 10 môn mĩ thuật lắm ạ. Nhưng mà nhà cháu nghèo, không có tiền đi học vẽ, mua giấy, mua màu nên cháu chỉ vẽ ở nền cát rìa song thôi. Mai sau cháu lớn, cháu đi làm có tiền cháu sẽ trở thành họa sĩ.
Những cánh tay bé xíu, nhọ nhem vẫy chào chúng tôi thấp thoáng sau núi rác. Chỉ mong cái Tũn, thằng Tân, cái Na… được đi học, thực hiện được những hi vọng nhỏ nhoi của lứa tuổi cắp sách đi học.
Nhìn chung bài viết không phải chỉnh sửa nhiều về câu chữ cũng như nội dung.